Giữa bạn và yêu Chiều nay mưa gió thổi trước sân Gợi lòng lưu luyến chút bâng khuâng Có ai cảm nhận lòng chua xót Trên chuyến xe chiều, đôi bạn thân Có lẽ mình gà, mình đã sai Lòng thành tâm sự cùng với ai Cùng bao suy nghĩ trào ra hết Chỉ để cuối cùng nhận đắng cay Người ta hạnh phúc cùng người thân Chúng tôi ra về nặng bước chân Lang thang trên phố đường mưa vắng Chan chứa nỗi niềm chút bâng khuâng Tự nhiên lòng thấy muốn tức điên Đã tự bảo lòng chẳng có duyên Nhưng sao cố chấp tìm hy vọng Tìm lấy nỗi buồn, khổ triền miên Tức lòng sôi sục trào trong máu Bạn bè thân thiết cùng với nhau Có cần giấu giếm điều vô nghĩa Để nhận được gì ngoài khổ đau Có là tụi tôi chẳng là gì? Lại còn ôm ấp mối tình si Lom khom trên núi tìm rong biển Rong biển đâu tìm, tìm làm chi? Khi bước ra về ngoảnh sau lưng Để nhìn lần cuối một mùa xuân Có ra đưa tiễn đôi bạn cũ Hay chỉ là gì, hai người dưng Đến giờ tôi đã thấm hiểu ra Tôi chẳng là gì với người ta Người ta có bạn mà chăm sóc Lo chuyện bao đồng chi vậy ta? Chúng tôi đi đến trong niềm háo Rồi bước ra về trong niềm cáu Chẳng biết tại sao, hiểu tại sao Tại sao bạn bè lại giấu nhau Nếu đúng theo tôi, tôi suy nghĩ Tại sao, sao người phải giấu đi Bao nhiêu sự việc không cần thiết Làm cho tụi này phải bước đi Chẳng lẽ bọn tôi đã làm sai Rủ ghê bè bạn suốt cả ngày Làm không thi cử, không học được Cứ nói ra đi, tôi biến ngay. Không lẽ bọn tôi suy nghĩ sai Bạn bè tình cảm chẳng bằng ai Hay sợ người đó lòng cau có Chẳng nói được gì lúc chia tay Tạm biệt bạn hiền bạn hiền ơi Để cho khúc mắc sẽ dần vơi Xua đi cái thấy, nhìn không thấy Xây lại tình “you” đến trọn đời.
Người đàn ông đeo nhẫn Nơi ấy mùa này nóng lắm phải không anh? Cái nắng tháng năm vàng hoe cháy tóc Em thương lắm cái trở mình nặng nhọc Giấc ngủ vùi lăn lóc có tròn đâu… Biển xa bờ nên sóng biển bạc màu Em xa anh nên cồn cào… tim nhớ Nghĩ về anh em nhói từng nhịp thở Hạnh phúc ngọt ngào anh chắc…có tên em! Gánh ưu phiền em tự chất nặng thêm Chòng chành quá một miền kí ức Trái tim non mềm tưởng vẹn nguyên trong ngực Nào ngờ đâu…hằn xước tự bao giờ…! Dẫu em biết rằng là thực chẳng phải mơ Vẫn ngơ ngẩn trước đường tình ngược lối Anh như nắng như mây cao xa vời vợi Ngỡ gần thôi mà tít tận chân trời… Đêm hạ nồng em tự rót đơn côi Ngủ ngoan nhé! Người đàn ông đeo nhẫn Đường tình không anh – em biết là số phận Vẫn chấp nhận dại khờ nghiêng nỗi nhớ về... anh!
Mưa trong lòng Muốn gửi vào đây trong những hồn thơ Một dấu lặng cho mối tình đã chết Những ân cần quan tâm nay cũng hết Để giờ đây chào tạm biệt tình yêu! Mất bao lâu để hiểu rõ một điều Yêu thật khó hay quên đi mới khó Phải làm sao để xóa hình bóng đó Một tháng, một năm hay trọn cả một đời Giá ngày xưa, tạo hóa chớ trêu ngươi Đừng bắt nhịp hai trái tim xa lạ Và rồi ta nào đâu nhận kết quả Một người đau, một người khóc vì yêu Cuộc sống này vô nghĩa biết bao nhiêu Khi hối tiếc những điều ta đánh mất Điều gì làm nhẹ cay trên khóe mắt Phải chăng ta đang bật khóc vì ta Tháng ngày buồn cứ lặng lẽ đi qua Mang ký ức theo về nơi xa ấy Nhìn tấm ảnh, nụ cười ai vẫn thấy Cũng đang mờ theo bóng của thời gian Hình dáng xưa giờ đây cũng vụt tan Như ngọn nến vô tình ra trước gió Tạm biệt em nhé! Tình yêu xưa bé nhỏ Nến tắt rồi, ta xin cố quên em Bước trên đời cùng với những thân quen Vẫn độc bước dù lòng ta muốn khóc Giọt lệ chưa một lần vương trên tóc Dù nước mắt… vẫn nhẹ rớt trong tim Và thêm một cơn mưa chiều nay lại đến Đang phủ đầy nơi trái tim tôi Mưa vẫn rơi… một cơn mưa trong lòng!
Còn nhớ chăng anh? Anh! Mình đã xa nhau như anh mong đợi Mình lại trở về hai thế giới khác nhau Nhưng trong đời thường hay giấc chiêm bao Có khi nào thoáng nhớ em - ngày ấy? Ngày tình yêu trong chúng mình bừng cháy Ta say tình chỉ thấy có nhau thôi Rồi đường tình phút chốc bỗng rẽ đôi Bởi quả tim anh trôi về người khác Và tất nhiên em là người mất mát Chỉ biết lặng nhìn, khẽ hát khúc biệt ly Lệ đắng môi ướt đẫm bờ mi Em cam chịu nhìn người đi mãi mãi Anh có nhớ em khi thấy lòng trống trải? Có thấy buồn khi nhắc lại chuyện xưa? Có bao giờ lại đi giữa màn mưa? Có bật khóc trên đường xưa chung bước? Chắc là không! Bởi bên người đẹp ý Tình em giờ có nghĩa lý gì đâu Cả dư âm cũng đã chìm sâu Cùng liều thuốc thời gian bao quyền lực Chúc phương xa anh được nhiều hạnh phúc Đừng cau mày những lúc nghĩ về em Về một người đem tất cả trái tim Trao một kẻ con tim không thành thật...
Còn nhớ chăng anh? Anh! Mình đã xa nhau như anh mong đợi Mình lại trở về hai thế giới khác nhau Nhưng trong đời thường hay giấc chiêm bao Có khi nào thoáng nhớ em - ngày ấy? Ngày tình yêu trong chúng mình bừng cháy Ta say tình chỉ thấy có nhau thôi Rồi đường tình phút chốc bỗng rẽ đôi Bởi quả tim anh trôi về người khác Và tất nhiên em là người mất mát Chỉ biết lặng nhìn, khẽ hát khúc biệt ly Lệ đắng môi ướt đẫm bờ mi Em cam chịu nhìn người đi mãi mãi Anh có nhớ em khi thấy lòng trống trải? Có thấy buồn khi nhắc lại chuyện xưa? Có bao giờ lại đi giữa màn mưa? Có bật khóc trên đường xưa chung bước? Chắc là không! Bởi bên người đẹp ý Tình em giờ có nghĩa lý gì đâu Cả dư âm cũng đã chìm sâu Cùng liều thuốc thời gian bao quyền lực Chúc phương xa anh được nhiều hạnh phúc Đừng cau mày những lúc nghĩ về em Về một người đem tất cả trái tim Trao một kẻ con tim không thành thật...
Phát cuối cùng trước khi ngất Yêu thương trở lại Em nhẹ bước xuôi về miền kí ức Của yêu thương yêu dấu đã gửi trao Trời vẫn xanh và nắng gió xôn xao Mà tình đã lụi tàn theo năm tháng. Đã có lúc em thấy lòng chán ngán Rong ruổi tìm hạnh phúc tan nơi đâu Em buồn rầu, nhưng cũng chẳng buồn lâu Bởi anh đến nhẹ nhàng như cơn gió. Anh cau có cốc đầu em thật khẽ "Bé ngây thơ sao ngốc quá đi thôi Hạnh phúc là trong tay mình nắm giữ Hiện hữu quanh mình chứ chẳng ở đâu xa". Rồi anh đi về miền nắng gió Để lại khoảng trời trống vắng không tên Những đoạn đường hai đứa từng qua Giờ em bước âm thầm trong nỗi nhớ Nắng vẫn gắt trên trời xanh rực rỡ Làm khô mi đã ướt từ bao giờ Bé ngây thơ trên lối nhỏ ngày xưa Vẫn đi tìm... mong yêu thương trở lại
Haiz Nhận được thư tình lúc nhá nhem Vội vàng đốt đuốc bóc ra xem Trong thư vẻn vẹn đôi ba chữ Anh ơi!Ngày mai họ cưới em.