Chân quê Nguyễn Bính Hôm qua em đi tỉnh về Đợi em ở mãi con đê đầu làng Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi Nào đâu cái yếm lụa sồi? Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân? Nào đâu cái áo tứ thân? Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? Nói ra sợ mất lòng em Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa Như hôm em đi lễ chùa Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh. Hoa chanh nở giữa vườn chanh Thầy u mình với chúng mình chân quê Hôm qua em đi tỉnh về Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều (1936)
Vào chùa Đồng Đức Bốn Đang trưa ăn mày vào chùa Sư ra cho một lá bùa rồi đi Lá bùa chẳng biết làm gì Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.
Một mai Hoàng Nhuận Cầm Một mai chết thật âm thầm Mấy cành cỏ dại khẽ trầm ngâm ru Một mai chết hết hận thù Mắt chầm chậm khép, tay từ từ xuôi Một mai chết thật buồn cười Tóc tôi buông xuống như người ngủ mơ Một mai chết thật tình cờ Thuốc trên tay khói vẫn dờ dật bay... Một mai chết thật hao gầy Xanh xao quần áo tháng ngày thủy tinh Một mai chết hết tội tình Một mình mình hát, một mình mình nghe Một mai đi chẳng trở về Rượu buồn đổ đắng vỉa hè buồn thiu Một mai chết thật đìu hiu Má lằng lặng tái, môi dìu dịu say Một mai ngủ lá phủ đầy Miền tâm tư vỡ tháng ngày thật xa Một mai nằm xuống bao la Buồn ơi, chào nhé! Khóc òa vầng trăng. Một mai chết thật ăn năn Tôi nằm xuống đất không cần thở than!
Buồn đêm mưa Huy Cận Đêm mưa làm nhớ không gian Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la... Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nằng nặng, nghe ta buồn buồn Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi... Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ... Tương tư hướng lạc phương mờ... Trở nghiêng gối nặng hững hờ nằm nghe Gió về, lòng rộng không che Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư
Chồng chị, chồng em Đoàn Thị Lam Luyến Xưa thì chị. Nay thì em Phải duyên chồng vợ, nối thêm cho dài… Ngỡ ngàng nặng cả đôi vai Những cao như núi, những dài như sông Được lúa, lúa đã gặt bông Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa Mặn mà cũng khác ngày xưa Bâng khuâng… như chửa bao giờ bén duyên Gần được ấm, xa được êm Dẫm vào ruộng hoá, vụt nên mùa màng Cái giần vục phải cái sàng Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau . Lá bùa từ thuở Mỵ Châu Lá bài Trọng Thuỷ còn đau đến giờ! Tình yêu một mất, nghìn ngờ Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau. Cái phận trước, cái duyên sau Nào ai tính được dài lâu với trời ? Khi vui, muốn có một người Khi buồn muốn cả đất trời sẻ chung. Đã từ hai mảnh tay không Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người? Dở dang suốt nửa cuộc đời Bỗng dưng mọc một mặt trời trong nhau! Chị thản nhiên mối tình đầu Thản nhiên em nhận bã trầu về têm. Hà Nội 10-13.01.1990
Mẹ ra Hà Nội Lê Đình Cánh Mẹ ra Hà Nội thăm con Vừa trên tàu xuống chân còn run run Áo nâu còn thẫm mưa phùn Còn hoai vị cỏ sực bùn lúa non… Sang đường tay níu áo con Ngã tư hối hả xe bon ngược chiều Khoác vai mẹ, chiếc đẫy nghèo Năm xưa thắt lại bao điều đắng cay: Đưa em trốn ngục những ngày Vài lưng gạo hẩm thăm thầy trong lao Đã từng mở giữa trời sao Nắm cơm tiếp vận tay trao giữa đèo Củ khoai bẻ nửa nắng chiều Bờ mương thoai thoải dài theo công trường Đưa con đánh Mĩ lên đường Nắm cơm mẹ gói tình thương quê nhà. Bà ra bế cháu của bà Những mong cùng ước lòng già hôm mai Lên thang chẳng dám bước dài Vào khu tập thể gặp ai cũng chào! Lời ru bà thuộc thủa nào Qua bom đạn vẫn ngọt ngào nắng trưa Để hồn cháu có núi Nưa Tiếng cồng Bà Triệu năm xưa vọng về Lam Sơn rừng núi ba bề Lũng Nhai vang mãi lời thề nước non Trải bao sông cạn đá mòn Còn con còn cháu thì còn cha ông Để hồn cháu có dòng sông Câu hò trên ngã Ba Bông sum vầy Sào tre đêm gõ nhịp gầy Ba khoang đò dọc chở đầy ước mong… Mới xa đã nhớ ruộng đồng Thương con mà chẳng đành lòng ở lâu Run run mẹ bước lên tàu Vị bùn vẫn thoảng áo nâu quê nhà.