Bóng cứng bóng mềm, xài được cả. Lông dài, lông ngắn có như không. Hông rộng, hông hẹp đủ sắc mầu. Chỗ đen, chỗ trắng, chỗ nâu nâu. Tung hoành đôi sợi, căng thương nhớ. Quấn quýt bao quanh, cán dãi dầu. Nhằm thẳng góc hiểm, cứ thế giao. Lúc mạnh, lúc nhẹ, đẩy sâu vào. Trên, dưới nhịp nhàng ta phối hợp. Ra vào ăn ý, khỏi cần bao. Hai dây, chéo cánh đánh cho xa. Kéo dãn đội hình địch thủ ra. Nhằm thẳng trung tâm ta thúc mạnh. Đối phương ú ớ chẳng kịp la. Mình quần cùng vợt, có thích không. Tiến tiến, lui lui, thủ lại công. Tốc váy, ghếch giò, em Sì mách. Quỵ gối, khom lưng, anh bắt phông. Phong trào văn thể, chị em ơi. Sân quần đánh bóng, tét lông rồi. Vợt em khều nhẹ, anh nhao tới. Quần một nơi còn vợt một nơi. Khúc khích đâu đây, tiếng ai cười. Bóng kia lông rụng, có biết không ? Giật mình ngó lại, ồ may quá. Bóng vẫn còn căng, vẫn dày lông.
Nửa vời ...! Em sợ nhất là sự nửa vời Khi tất cả trong em phải là nguyên vẹn Nửa vời tình yêu , nửa vời ước hẹn Nên tình yêu đổi màu ước hẹn đơn sai. Chân lý nửa vời sớm một chiều hai Sự thật nửa vời chẳng ai thấu tỏ Căm giận nửa vời phòng khi sóng gió Quyết tâm nửa vời đời dễ tiến - lui Nửa vời đúng - Nửa vời sai Nửa vời trắng đen, nửa vời thù bạn Trời đã sinh ra em...một trái tim nguyên vẹn Có thể nào...yêu một kẻ nửa vời?
SÓNG THẦN Anh như con thuyền vênh váo Thấm nắng mưa, giông bão cuộc đời Loen khoen mỗi đận ra khơi Vét về chỉ mấy mảnh trời vụn vênh Chẳng sao ước được lênh đênh Chẳng còn trông ngóng ráng lành chân mây Neo ẩn rồi, mà chiều nay Núi vụn tan, đất trời xoay, biển gầm Cố tình, em hoá sóng thần Bắt anh muôn kiếp, vạn lần phù du…
Khoảng cách ! Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh Chỉ một lần thôi - êm ả. Dẫu đã có bao lần - vội vã Anh vẫn là anh - xa cách giữa nỗi đời Sẽ chẳng bao giờ em có giữa vòng tay Chút ấm áp của hương người thương nhớ Một bông cúc muộn màng mới nở Dẫu vàng tươi vẫn trơ trọi cuối mùa. Một tình yêu tha thiết chẳng đợi chờ Anh với em chỉ là trong mộng ước Một giấc mơ rất gần mà không thực Rất mặn nồng mà trống trải đơn côi. Sẽ chẳng bao giờ em đến được cùng anh Chỉ một lần thôi - là tất cả Dẫu đến và đi trên đường đời cúc nở Không mùi hương vẫn gợi nhớ êm đềm.!
Lặng thầm...! Muốn hét lên rằng Em yêu anh! Lại sợ Lá xanh mai này sẽ rụng Muốn làm bão xô đời anh lay động Lại yếu mềm làm cơn gió lang thang Trái tim đa mang cuồng nhiệt dâng anh tình yêu đầu thơ dại. Gió cứ cồn cào trong tim thổi mãi Lời yêu thương Anh có nghe được bao giờ.????
CẢM NGHĨ THĂNG LONG Ngàn năm thoảng đã qua rồi Thăng Long toả sáng một trời giá đông Những làng Việt níu sông Hồng Oằn lưng chống chịu thù trong giặc ngoài Núi không đủ cho tượng đài Dựng lên ghi máu xương ai bao đời… Ngàn năm mới - dãn đất trời Mở lòng đất, mở lòng người bao la Vươn mình Rồng mở tầm xa Vươn dài rộng đất Đại La thuở nào Còn nguyên câu hát ả đào Với câu Quan họ mời trao duyên tình Phố phường ríp - ráp xập xình Em tôi mắt thỏ nghe rình chầu văn Hành trang mới của ngàn năm Thời hội nhập vẫn thắm đằm hồn quê… “Người ơi người ở đừng về…” Lưu luyến quá giữa bộn bề chung riêng Thăng Long ơi ngọn lửa thiêng Chói sáng mãi chẳng vì riêng Lạc Hồng…
Điều đó đã xảy ra. Có nhiều lúc ngờ vực chính mình Môi anh bật khóc Nhớ em Ớn lạnh cồn cào Mùa đông - mùa xuân nối tiếp nhau đi qua Xanh ngày tháng chúng mình Xa em... Điều tưởng chừng như không thể Cánh cửa khép hờ Lọt lời ru hời cơn gió đầu đông Chiếc chìa khóa bật tung Vỡ tan lồng ngực Nhói buốt trái tim Xa em... Chiều rủ nắng xuống làn môi khô cạn Anh ngẩn ngơ theo bóng mình của một thời xa thẳm Giấc mơ trú ngủ dưới chiếc chăn bông Trong cơn ú ớ chưa bật thành lời./
VAY TRẢ KHÔN CÙNG Vay em non nửa câu thơ Anh lo trang trải bao giờ mới xong Vay em góc lá diêu bông Tìm trong quá nửa cánh đồng cỏ may Vay em một chén men say Ngất ngây chếnh choáng nửa đầy nửa vơi Vay em chút nhuỵ hương đời Sợi dây vô định trói người chung thân Kề vai hứng bụi phong trần Gánh tình san sẻ đường gần nẻo xa Trả em lúc bẩy khi ba Gió vào nhà trống biết là còn không Trả vay - duyên nợ khôn cùng.
Bồ nhí của tôi quá tuyệt vời Áo quần thơm nức… nặc mùi hôi Tóc tai gọn ghẽ như tổ quạ Giọng nói êm trầm tựa Thiên Lôi. Nước da trắng nõn một màu than Mắt thì nhìn thẳng hóa nhìn ngang Đôi chân thuôn thẳng hình vành thúng Cánh tay gọn ghẽ tựa cua càng Cái mũi tròn xinh như mũi hề Răng thì trắng nhởn nước cà phê Đôi môi đỏ thắm màu giun chết Suốt ngày tất bật chuyện buôn lê. Bồ nhí tôi yêu quá mất rồi Chỉ sợ mọi người chọn hoa khôi Thì tôi sẽ mất người tri kỷ Tìm lại đâu ra được mẫu người.
Nỗi niềm... Em chẳng ngờ có buổi chiều nay Mình gặp lại trên phố xưa hò hẹn Anh cúi đầu Em chợt nghe nhói buốt trong tim Chiều lặng thầm trên phố bình yên Thoang thoảng đâu đây một làn hương tim tím Em sẽ quên nếu anh đừng nhắc đến Năm năm trời ngoảnh lại một cơn mơ Anh không còn là anh của ngày xưa Vị chúa tể trái tim em một thời ngạo nghễ Em cũng thôi không tiếc những gì không có thật Và thôi cười thôi khóc vì anh Dẫu anh đi qua đời em như cơn gió vô tình Dẫu chẳng thể nào quên nhưng em cũng không còn nhớ Những day dứt buồn đau những tủi hờn chất chứa Ai yêu rồi sẽ một lần biết nhớ , biết quên Chiều dịu dàng rơi trên phố êm đềm Nhuộm tím nửa hoàng hôn em bỗng dưng xao động Bóng anh chơi vơi như một ảo ảnh không màu Ngậm ngùi lần cuối nhìn nhau Áo ai rồi cũng nhạt màu thời gian./
NHỚ HUẾ Bức tranh thiên tạo nên thơ Đâu bằng núi Ngự bên bờ sông Hương Hải Vân mờ phủ khói sương Tràng Tiền nối nhịp tình thương đôi bờ Ngự Bình bến nước mộng mơ Sông Hương êm ả lững lờ mái trôi Hoa đăng lấp lánh sao rơi Mười thương nhắn gửi người ơi đừng về Thuyền trăng xưa lỗi hẹn thề Hàng cau thôn Vĩ hồn quê đượm buồn Cấm thành bóng xế hoàng hôn Hồi chuông Thiên Mụ đổ dồn thu không Yêu thương ôm chặt vào lòng Ảo huyền nhân ảnh xuôi dòng Hương Giang Một vương triều đã sang trang Còn lưu dấu ấn thời gian muôn đời Xa rồi nhớ lắm Huế ơi!
Tản mạn! Lại một mùa đông nữa đi qua Kỷ niệm cũ ùa về trong tâm trí Em nhớ anh nhiều hơn em đã nghĩ Chẳng lẽ nào em đã yêu anh? Em mong chờ từng phút từng giây Mong thấy dáng hình anh một lần thôi mãi mãi. Nhưng... Anh không đến... Chẳng lẽ những điều anh nói ra đều trở thành gian dối? Em không khóc.! Bởi em không hề biết khóc cho những đìều như thế Nhưng... Em cũng không thể cười. Bởi niềm hạnh phúc đã tuột khỏi tầm tay Em chỉ biết nhớ Và Chỉ thế thôi./
TÌNH KĨ NỮ Vẳng nghe tiếng hát canh thâu Tâm tư lắng đọng nỗi đau nhân tình Lỡ làng duyên nợ ba sinh Sáng ly, trưa hợp, chông chênh xế chiều Xốn xang theo nhịp trống chèo Kịch trường thật giả, ghét yêu, giận hờn Lúc buồn trống trải cô đơn Khi vui đon đả dập dồn đón đưa Tàn canh phấn nhạt son mờ Hậu trường vắng bóng khách chờ hội tan Nợ cầm ca phận hồng nhan Tủi cho tối nở sớm tàn kiếp hoa Dừng chèo, xuống ngựa trăng tà* Vấn vương ai, Khúc Tỳ bà Tầm Dương?
Hãy quên ! Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu. Khi tình yêu đã một lần tan vỡ Đã yêu nhau mà đành dang dở Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu Cả hai chúng mình đều có lỗi với nhau Anh đã quên em dễ dàng đến thế Em đã quên đi mong tình ta phai nhạt Đâu ngờ còn lại chút thương đau. Nhức nhối nhiều bởi từ đã rất lâu Trái tim ai lại bắt đầu nồng cháy Anh muốn nói tiếng yêu em như ngày xưa ấy Đổ vỡ rồi đâu còn được lành duyên. Có bao giờ hàn gắn một trái tim Anh đừng nói cho lòng em thổn thức Em biết anh đã qua nhiều day dứt Anh buồn, em còn buồn nhiều hơn. Trước em buồn vì đã để mất anh Nay em buồn vì anh khơi chuyện cũ Làm sao lấy một niềm tin đã sụp đổ Hãy quên đi và đừng nói tiếng yêu em.
Lưu Bích Thu LỖI NÀY EM CHUỘC Chồng ghen, chồng bảo để xem Cứ ngồi như thế chẳng thèm ngó ai. Bút nghiên vợ viết miệt mài Lúc dập, lúc xoá, lúc hoài ngu ngơ Hoàng hôn buông tím như mơ Vợ ngồi, vẫn đó sững sờ cùng ai Chồng buồn thở ngắn than dài Phải chăng vợ đã có ai trong đầu? Đêm dài thao thức canh thâu Tưởng đâu đêm xuống bắc cầu ái ân Nào ngờ vợ vẫn lần khân Đăm chiêu suy nghĩ bần thần… Chao ôi! Bình minh vừa loé chân trời Bài thơ trọn ý, vợ cười như hoa: Anh ơi, ghen thế ấm nhà Lỗi này em chuộc. Để… và lại thơ.
Phương Mai CÂU THỀ CÒN ĐÓ Chỉ vì một nụ hôn đầu Nên em chẳng dám qua cầu với ai Mặc người vui bạn trúc mai Thắt lưng em đợi một hai người về Cùng người trao gửi câu thề Trách chi nắng quái chiều quê muộn màng Bao lần thu trút lá vàng Chân chim đuôi mắt, ao làng mọc cây Đong đưa năm tháng vơi đầy Câu thề còn đó em đây mỏi mòn…
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi Cách nhau cái cọc để phơi áo quần Hai người nhầm lẫn tứ tung Nàng như cũng có cái quần giống tôi Ðể rồi có một lần phơi Thế nào tôi lấy nhầm ngay của nàng… Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng Thấy nàng hé cửa gọi sang thế này “Ấy ơi ấy hãy vào đây, Cho tui đổi lại cái này chút coi” Lần đầu tiên thấy nàng cười Nàng che một tấm vải dày ngang hông(?) “Cái quần duy nhất của em, Hôm qua anh lấy về bên ấy rồi