Xanh non cây vải đâm chồi Hải đường hé nụ mặc trời gió mưa Tầm xuân chúm chím nụ thưa Gợi bao kỷ niệm như vừa mới qua.
Lục bát xuân - Kim Cúc Cựa mình từ vỏ nứt ra Một màu xanh biếc ngỡ là phép Tiên Mưa rơi rối cỏ bên thềm Chim chuyền ríu rít xuân thêm ngọt ngào Chơi hoa, thú ấy thanh tao Thủy Tiên linh nghiệm đúng vào giao niên Đào phai tươi tắn khoe duyên Mai vàng nhuận sắc cánh mềm rung rinh Hải Đường chúm chím nụ xinh Quất kim trĩu quả đắm mình trong sương Lộc Tài gửi gắm yêu thương Xanh xanh cành lá thẳng đường lộc non Ửng hồng má lúm duyên son Mắt huyền e lệ như còn lưu hương Xuân về chạm ngưỡng nhớ thương Ngõ tràn mạch cảm vấn vương bao người.
Giọt lệ nào đọng dưới những hàng mi Có phải chăng là giọt tình đau khổ Tình càng sầu, càng mang nhiều trắc trở Càng trân trọng hạnh phúc phải không em? Hãy kiên trì, rồi có lúc sẽ quên Anh nguyện cầu em suốt đời hạnh phúc Chuyện chúng mình rồi sẽ thành kí ức Làm một phần cuộc sống của riêng anh.
SÔNG QUÊ Sông quê em chảy một chiều Biết bao giờ chở hết điều mộng mơ Trăng vàng lóng lánh dòng thơ Trong như tiếng ngọc xa ngờ tiếng ai. Thong dong buồm rộng sông dài Thu buông lả tóc thuyền ai xuôi dòng Lở bồi sóng gió đục trong Thuyền ơi có ghé neo cùng bến thơ. Thả hồn hòa với ước mơ Nhờ sông nói hộ vần thơ nỗi niềm…
Hoàng hôn xuống cho lòng em buồn thẳm Hạnh phúc nào sao mãi vẫn xa xăm Gió vẫn thổi vào hồn em lạnh buốt Mưa tâm hồn làm lệ mãi tuôn rơi Em vẫn biết cuộc đời là bể khổ Mải mê tìm tia hạnh phúc mong manh Đường em đi không biết anh có đợi? Nắm tay em đi tới cuối con đường! Có thể em không cùng anh chung bước Nhưng xin đừng quên hết kỷ niệm xưa Vì em biết trong dòng đời tấp nập Vẫn rất cần hơi ấm một bàn tay Lá vẫn bay trong buổi chiều gió lộng Lướt mắt tìm trong khoảng trống hư không Em mong lắm nụ cười anh ở đó Cho tâm hồn em vơi bớt đơn côi.
MÀU HOA TRONG TÔI Có gì thao thức trong tôi Một câu thơ - một khoảng trời vấn vương Hoa khoe rực lửa phố phường Còn in vai áo nhụy vương năm nào. Màu hoa trong giấc chiêm bao Màu hoa đỏ ấy dâng trào lòng tôi Tóc giờ bạc trắng như vôi Mà vùng ký ức trong tôi xanh ngời. Ve ran bản nhạc không lời Phượng còn thổn thức khoảng trời tháng năm.
Ngày gặp em anh thấy mình may mắn Ngọn lửa tình đã rực cháy trong anh Sau bao ngày trái tim anh muội lạnh Em đến bên đời thắp lại lửa tình anh. Mùa thu ấy nắng trải dài trên lá Dáng em hiền trong tà áo thiết tha Môi em cười và ánh mắt kiêu xa Cho lòng anh thao thức mỗi đêm về. Ngày bên em anh hạnh phúc tràn trề Xua đi bao nỗi buồn phiền ngự trị Và anh biết có một điều chân lý Tình yêu anh tựa vạn lý trường thành. Nguyện yêu em bằng tất cả chân thành Không thề hẹn nhưng chẳng hề lừa dối Luôn bên em mỗi khi lòng bối rối Nụ cười nào mãn nguyện nở trên môi. Anh vẫn mơ về hạnh phúc xa xôi Như cánh chim xa mơ về tổ ấm Như dòng sông mơ về nơi biển cả Mang theo tấm lòng mãnh liệt bao la. Nhưng sao giờ em lỡ vội chia xa Khi tình mình đang ngọt ngào đằm thắm Khi con tim đang sống trong say đắm Lỡ để thuyền tình chìm đắm dưới đại dương.
THƯƠNG CÂU LỤC BÁT Ngày nào lúa mới lên xanh Em mang câu Lục để dành chờ mưaMong sao lúa tốt được mùa Gánh chung câu Bát cho vừa lòng anh. Lặng thầm hương bưởi, hương chanh Gió thông thốc gió thôi đành bước ra Em ôm câu Lục về nhà Anh mang câu Bát làm quà người dưng. Lửng lơ gió buộc thắt lưng Để cho Lục Bát nửa chừng buông lơi.
Tiễn em một bước một xa Em đi, đi đấy, biết là về đâu! Đời không nắng gió dãi dầu Phận sao rặt những đớn đau nhân tình. Đời không bươn trải mưu sinh Phận sao rặt những gập ghềnh éo le! Em đi, ai đón em về Khúc nhôi ai biết tái tê ruột tằm? Thoắt đà hơn sáu mươi năm Buồn vui gặp lại khôn cầm giọt sương Đoạn trường chung cảnh đoạn trường Bữa cơm nhạt muối với thương đến mèo. Em đi dõi mắt trông theo Chiều buông sông trộng cánh bèo lênh đênh.
Nếu anh là gió, em ước được là hạt cát Gió đi đâu cuốn mang ôm cát theo bên mình Nếu em là cát, rồi nếu anh là ngọn gió Gió có bằng lòng ôm lấy tình em? Rất lâu rồi, em nghĩ về anh như mặc định Rằng cuộc sống em sinh ra để chờ như thế... Em nhớ anh, giống mầm xanh chờ một tia nắng Chiếu sáng hồn em, chào một ngày nên thơ… Trời có mưa, có lạnh và có cô đơn Em vẫn hướng về một nơi duy nhất Nơi một người tưởng như rất lớn Một người, em đã nghĩ chẳng bao giờ chạm được vào cảm giác yêu thương… Giống như em, anh cũng từng yêu chân thành và tha thiết Cũng hạnh phúc, cũng cách xa và cũng tổn thương Em chỉ lo tình yêu mình không đủ lớn Ôm ấp niềm tin và vỗ về êm dịu trái tim đau… Rồi một ngày, chính chúng ta lại cách xa nhau Em sẽ nuôi lớn những hạt mong chờ trong khu vườn hy vọng Tưới nước, xới đất và thêm những tin yêu Em sẽ chờ… Rất lâu… Có thể là cả một đời… Khu vườn em, sẽ luôn ấm áp chờ một người quay lại Hãy đi và tìm lấy những hạnh phúc của riêng anh Của một nửa trái tim em đánh mất… Của ước mơ, của nhựa sống tâm hồn… Cho em gửi cả tình yêu vào gió, đến bên anh, tình yêu trong em!
Cuối năm việc đã xong rồi Chiếu hoa đã trải, mình ngồi cùng em Nửa đời vất vả bon chen Ngược xuôi, thế sự mấy phen dập vùi. Nuốt vào trong những ngậm ngùi Gom tin yêu tặng lại người yêu tin Mình từ tay trắng mà nên Đừng mê trăng gió mà quên lối về. Lòng còn nguyên vẹn câu thề Còn truân chuyên trước bộn bề tháng năm Em là bạn, là tri âm Nguyện cùng anh vượt thăng trầm gió mưa. Tất niên ngồi nhắc chuyện xưa Để sang năm mới sống vừa lòng nhau.
Bước tới nhà em, bóng xế ta Đứng chờ năm phút, bố em ... ra Lo thơ phía trước: Vài con chó Sợ quá anh chuồn, dép ... theo ma
Thực hư qua vết cỏ may Bên kia nắng xế, bên này trăng lên Trăm năm non nước vững bền Dẫu cho gạch nát tuổi tên vẫn còn Ngắm nhìn muôn dặm nước non Giật mình vấp bóng oan hồn cỏ cây Máu xương rẻ đến thế này Vẫn không đắp được cho đầy Hải Vân?
Tối qua đi dạo lang thang Dòm qua cửa sổ, thấy nàng ôn thi Tớ liền lên tiếng hắt xì Để nàng ngước mặt ( coi ) dung nghi thế nào? Không ngờ nàng vẫn làm cao Thản nhiên ngồi học, chẳng xao xuyến lòng Chơi luôn, tớ mới chuyển "tông" Ho gà vận hết nội công một tràng Chợt nàng ngước mặt lên rằng: "Tội ghê cho cái anh chàng ho lao! Đêm hôm khuya khoắt thế sao ... ... Anh đi mô rứa? Không vào nhà thương?"
Nửa đời xuôi ngược tây đông Điệu chèo buộc mái đình cong níu về Mưu sinh đâu cũng là quê Quê hương nguồn cội không hề lãng quên. Giấc xưa ướt đẫm sương đêm Thơm mùi rơm rạ đồng chiêm ngày mùa Chân trần bấm bước đường mưa Bữa cơm lửng dạ, muối dưa quê nghèo. Ngay về, tuổi tác về theo Mẹ cha mang cả đói nghèo đi xa Giọt thơm, giọt đắng quê nhà Rượu quê mắc nợ ngày xa cội nguồn.
Trời xanh, mây trắng… gọi ngày Trong hoang vắng, lại dâng đầy yêu thương Về Tản Viên, nhớ Cúc Phương Cảnh thiên nhiên đẹp vấn vương tình người. Chân vượt suối, tay với trời Câu thơ Khắc Hiếu(*) mây trôi bồng bềnh Bốn bề gió lộng thênh thênh Ảo mờ tít tắp mông mênh tầm nhìn. Thấu bằng khối óc con tim Mới hay cao - thấp, nổi - chìm, nông - sâu Ngước lên mây trắng ngang đầu Hồ im, suối vắng gợi sầu thiết tha. Một vùng sông núi bao la Lung linh hoa nắng, la đà chuyện xưa.